8 : 00 AM
Tại đường F6 , khu phố Từ Cao 
Mèo Xù : alo các cậu đứng đâu có thấy đâu 
Cá Heo : đứng cạnh cái bồn hoa Calla nè 
Mèo Xù : nhìn qua cái cây chuông vàng đi , thấy tớ không 
Cá Heo : thấy , ok
Băng : thật là mù đường thế 
Tuyết : ở đây nhà nào cũng giống nhau cả 
Băng : vô đây nè 
Nguyệt : nhà cậu đẹp thế 
Dương : cũng được mà nhỏ thế 
Nguyệt : nhỏ á 
Dương : ừ 
Băng : nhà có 4 người vậy là vừa rồi , nhỏ đâu
Nam : đại gia ở nhà lầu thấy nhà này nhỏ là đúng rồi 
Phong : thôi thôi lo tập đi 
Hạo : ừ 
Thần : tôi giờ làm gì 
Băng : cậu ngồi đó chờ đi bao giờ tập xong đoạn dì ghẻ , hai chị con mệ ghẻ bắt nạt lọ lem đã , cậu học lời đi nói giống công công á 
 Thần : ừm 


11: 00 sau một lúc tập luyện 
Phong : mệt thật tập nói dẹo muốn gãy lưỡi hà , mẹ nó nói dẹo luôn rồi 
Thiên : tao cũng vậy tức ghê , gọi gì ăn đi đói quá 
Hạo : ừ đúng tao cũng đói 
Nam : mày có làm gì đâu mà mệt 
Dương : tao đặt đò rồi , tụ mày đặt gì không 
Băng : sao không hỏi tớ mà đặt đồ ăn rồi 
Dương : tại đói 
Băng : để tớ đi nấu 
Tuyết : để tớ phụ cậu 
Hạo : không cần đâu nghĩ đi đồ ăn sắp đến rồi 
Băng : vậy thôi 
Nguyệt : ê Băng cậu nói nhà cậu 4 người trừ bố mẹ ra còn là em hay anh chị cậu đâu
Băng : là anh tớ đi sang nhà bạn rồi  
Nguyệt : ừm
Băng : mấy cậu ở đây đi , Tuyết , Cẩm ,Nguyệt lên phòng tớ nè 
Tuyết : ừ 
Cẩm : bao giờ đồ ăn đến nhớ gọi 
Hạo : biết rồi 

tinh toong , tinh toong 
Băng : đến đây , ở dưới này không biết ra mở cửa à 
Dương : không biết mở 
ship bơ : đồ ăn của quý khách tổng cộng hết 500 tệ ạ 
Băng : đợi tôi tí 
Dương : hết bao nhiêu thế 
Băng : 500 tệ 
Hạo : ừ quẹt mã 
Băng : ra quẹt đi người ta đợi kia 
Hạo : ừ biết rồi 
Băng : nghe giọng quen lắm 
Tuyết :để tớ ra nghe thử 
Ship bơ : cảm ơn quý khách 
Tuyết : giọng của Xương mà 
Nguyệt : giống nhau thôi 
Hạo : thấy giống Xương ghê
Băng : đặt trà sữa đi , đặt lại chỗ đó 
Dương : ừ 

30 phút sau 
Tinh toong 
Băng : hết bao nhiêu ạ 
Ship bơ : 600 tệ ạ 
Dương : quét mã 
Ship Bơ : cảm ơn quý khách 
Thiên : à anh ship bơ em hỏi cái 
Ship bơ : sao ạ 
Thiên : có thể bỏ khẩu trang ra không ạ 
Ship bơ : vâng 
Nguyệt : ủa Xương 
Ship Bơ : hả 
Nam : không coi cửa tiệm sao mà đi giao đồ 
Xương : tiệm có nhân viên coi , tranh thủ giao đơn hàng cho người ta 
Băng : à ở lại chơi tí 
Xương : thôi đi đây , còn nhiều đơn lắm 
Tuyết : bai 
Xương : ừ bai 
Thần : đồ ăn nhìn ngon lắm nè 





















Dương : cậu ta làm nhiều thế để làm gì cho mệt không biết 
Hạo : tao không biết nữa 
Tuyết : lo ăn đi 
Nam : kệ cậu ta đi
Băng : không biết bữa nào hỏi đi 
Phong : chiều nay tập tiếp hả bao giờ quay cho thầy 
Bằng : ừ cuối tuần này
Thiên : thế thì tập nhanh đi 
Thần : tối nay tụ nay đi sân vận động tập bóng rổ nên chiều về sớm tí 
Cẩm : thế thì chuẩn bị tập tiếp 
Dương : ăn xong đã 
Băng : nghĩ tí đi 13 : 00 tập tiếp 
Nam : ăn xong rồi 
Phong : dọn đi rồi làm ván game
Thiên : ừ chốt 
 

13 : 00 PM
Băng : nào tập tiếp nào nhanh lên
Thần : ừ hiazz 

 Băng : chuẩn bị ; bắt đầu 
Băng : ngày xửa ngày xưa có một người đần ông giàu , nhưng vợ ông ta mất , để lại một người con gái vài năm sau ông rước một người vợ mới về với hai người con riêng của bà ta  , bụng dạ của mẹ con bà ả ta vô cùng xấu xa , độc ác .
Bọn họ bắt cô ngủ ở nhà bếp , lấy hết quần áo đẹp của cô , vì ngủ cạnh bếp nên mặt cô rất lấm lem nên hai người con riêng bà ta gọi cô là lọ lem .
Bà ta bắt cô làm việc từ sáng đến tối muộn 

Có một lần người cha chuẩn bị đi chợ phiên, ông ta hỏi hai đứa con của dì ghẻ xem chúng muốn mua món quà như thế nào. 
:Đứa con gái thứ nhất thì nói:
Phong :– Con muốn có quần áo đẹp.
Còn đứa thứ hai lại nói rằng:
Thiên – Con muốn có ngọc với đá quý nữa.
Người cha lại quay ra hỏi:
– Còn Lọ Lem, con thì muốn thứ gì?
Nguyệt – Thưa cha, lúc trên đường trở về nhà, có cành cây nào vướng vào mũ của cha thì xin cha bẻ cành cây đó về cho con.
Băng :Đi chợ phiên trở về, người cha không quên mua quần áo đẹp cùng ngọc trai, đá quý về cho hai đứa con gái của dì ghẻ. Lúc đi trên đường, ông cưỡi ngựa ngang qua bụi cây, một cành dẻ vô tình vướng vào người khiến chiếc mũ ông đang đội rơi xuống đường. Nhớ đến Lọ Lem, ông liền bẻ luôn cành dẻ ấy mang về nhà.

Khi về đến nhà, người cha đem quà đã mua chia cho hai đứa con gái của dì ghẻ đồ chúng đã xin, ông cũng đưa cành dẻ kia cho Lọ Lem. Lọ Lem liền cám ơn cha mình, sau đó mang theo cành dẻ kia đến bên mộ của mẹ mình rồi trồng ngay bên cạnh mộ, sau đó cô ngồi đó khóc lóc thảm thiết, hai hàng nước mắt cứ chảy xuống không ngừng, tưới ướt cả cành cây dẻ mới trồng. Đột nhiên cành dẻ nảy dễ đâm chồi, sau đó một thời gian ngắn thì từ cành cây nhỏ đã trở thành cây dẻ cao lớn, tán lá xòe to.

Hằng ngày Lọ Lem đều chăm chỉ ra mộ của mẹ viếng ba lần, xong cô lại ngồi đó mà khóc lóc khấn mẹ, mỗi lần cô như vậy thì đều có một chú chim màu trắng bay tới rồi đậu ở trên cành cây dẻ. Hễ thấy Lọ Lem nói ra điều mong ước muốn thứ gì thì chim lập tức đem thả thứ ấy cho cô.

Ngày kia, nhà vua cho mở hội tận ba ngày, ngài cho mời hết tất cả những hoa khôi ở trong nước tới tham dự để cho hoàng tử con trai mình kén vợ.

Khi hai đứa con gái của dì ghẻ nghe tin mình cũng có thiệp mời tới tham dự thì vô cùng vui mừng, chúng liền cho gọi Lọ Lem tới và bảo cô:

Phong , Thiên– Mày mau mau chải đầu rồi đi đánh lại giày cho bọn tao, nhớ buộc dây giày cho thật chặt, bọn tao còn phải đi tới dự hội trong cung vua đấy.

Lọ Lem ngoan ngoãn làm theo những gì chúng sai khiến, sau đó lại ngồi ôm mặt khóc một mình, bởi vì cô cũng muốn được đi nhảy tại hội ấy. Cô liền xin mụ dì ghẻ cho mình được đi cùng. Nhưng dì ghẻ lại nói:

Cẩm – Cái đồ Lọ Lem mày, người thì toàn bụi bẩn mà lại dám đòi được đi dự hội à! Quần áo, giày không có mà còn đòi được đi nhảy cơ!

Lọ Lem vẫn khẩn khoản cầu xin dì ghẻ cho phép mình đi. Cuối cùng dì ghẻ mới nói là:

Cẩm – Tao vừa mới đổ một đấu đậu biển vào trong đám tro, nếu như mày có thể nhặt hết số đậu ấy trong vòng hai giờ đồng hồ thì tao sẽ cho mày được đi hội.


Lọ Lem vâng lời, cô lập tức chạy hướng cửa sau nhặt đậu ra hết khỏi tro rồi đem ra cho bà mẹ ghẻ xem thì bà ta lại nói :
 Cẩm : Mày không đi cùng được đâu vì mày làm gì có quần áo mà nhảy? Chẳng nhẽ làm chúng tao xấu mặt vì quần áo của mày à?
Cô ra mộ mẹ ngồi khóc Sau đó bà tiên hiện ra và nói : 
Tuyết : Con muốn đi dạ hội sao ta sẽ giúp con , nào kiếm cho ta một quả bí ngô , 6 con chuột nào 
Nguyệt : vâng ạ 
Tuyết : nào tao sẽ biến bí ngô thành xe , nhưng chú chuột này sẽ là ngựa nào con cần một bộ váy đẹp đôi giày thủy tinh nào , sau tiếng chuông điểm 12 giờ con phải về vì câu thần chú hết tác dụng . 
Nguyệt : vâng như vậy là đã quá với con rồi ạ 
Tuyết : nào nhanh lên con không cần cảm ơn đâu nhanh lên sắp muộn tiệc rồi 
Nguyệt : dạ vâng 
Băng : khi lọ lem bước vào sảnh tiệc , ba mẹ con dì ghẻ , hỏi nhau 
Thiên : mẹ có biết cô ta là ai không 
Phong : con chưa từng gặp cô ta 
Cẩm : mẹ cũng vậy , nhưng chắc hoàng tử thì biết đấy, khoan đã  , Ôi 
Băng : sau đó lọ lem cùng hoàng tử khiêu vũ tới tối khi tiếng chuông sắp điểm 12 giờ đêm lọ lem đã giật mình hét lên 
Nguyệt : Ôi trời ơi 
Nam : chuyện gì vậy
Tuyết : nữa đêm rồi sao 
Nam : phải , nhưng sao 
Tuyết : tạm biệt 
Nam : không chờ đã, nàng chưa đi được , chỉ mới ...
Tuyết : không nhưng em , không nhưng em ... chưa gặp hoàng tử 
 Nam : hoàng tử à , không nhưng em không nhưng em không biết là ..
Băng:  tiếng chuông lại điểm 12 giờ 
Nguyệt : tạm biệt 
Nam : đợi đã , quay lại , quay lại ,,ta còn chưa biết tên nàng mà , làm sao ta tìm nàng được , khoan đã chờ ta với . 
Băng : lọ lem đẫ vô tình làm rơi chiếc giày thủy tinh và người cận vệ của nhà vua đã nhặt lại được và hét lên : 
Thần : này thưa quý cô , quý cô ơi , chờ một chút , lính đâu , lính đâu chặn chiếc xe ngựa đó lại , đóng cổng lại , đuổi theo chiếc xe ngựa đó đừng để họ thoát . 
Băng : sắp về tới nhà của cô thì phép thuật hết tác dụng , nhưng con ngựa biến lại làm chuột , quả bí ngô bị ngựa lính dẫm nát , cô vội núp vào bên rìa rừng và nói chuyện cùng nhưng con chuột ,....

Nguyệt : chị xin lỗi , chị lại quên hết mọi chuyện trên đời , ngay cả thời gian nhưng khoảng khắc đó , thật tuyệt vời , và anh ấy thật đẹp trai  , ôi chiếc giày không biến mất , cẩm ơn 
Thần : thưa bệ hạ thần không muốn vòng vong tam quốc , thần rất tiếc phải báo với bệ hạ rằng cô gái ấy đã biến mất chỉ để lại chiếc giày thủy tinh này 
Dương :Bệ hạ : nghịch tắc ngươi 
Thần : không thưa ngài hoàng tử đã thề không lấy ai ngoài cô gái xỏ vừa chiệc giày này 
Dương : bệ hạ  : được rồi hãy đem chiếc giày này đi cho từng cô gái trong dương quốc xỏ đi nếu người nào vừa với cô nào thì mang cô đó về đây
Thần : cận vệ : nhưng sẽ có rất nhiều cô gái xỏ vô chiếc giày này 
Dương : bệ hạ : đó là chuyện của nó
Thần : cận vệ : tuân lệnh 
 Băng : sau  khi nghe được tin bà mẹ ghẻ liền về nhà gọi đứa con gái của bà ta 
Cẩm : Drizella ...Drizella ...Anastasia ....Anastasia... hai con của ta đâu
Nguyệt : dạ còn ngủ ạ
Cẩm : còn đứng đó làm gì mau mang đồ ăn sáng lên đây
Băng :  hôm nay vậy thôi ha 
Dương : ừ về đây 
Nam : bai 
Tuyết, Nguyệt : Tạm biệt 
Băng : bai 



BÌNH LUẬN - ĐẶT CÂU HỎI

Mới hơn Cũ hơn