- Thôi, đừng hút thuốc nữa, em không thích đâu. - vừa nói em vừa cướp lấy điếu thuốc chuẩn bị châm lửa trên tay tôi.
Tôi thản nhiên lấy ra từ trong bao một điếu mới, định châm lên hút, nhưng thoáng thấy vẻ mặt bất lực đến rầu rĩ của em, chẳng hiểu sao tôi không muốn hút nữa.
- Thì thôi, không hút nữa là được chứ gì, gớm ạ, lại lôi vẻ mặt khó chịu ra dọa dẫm, em nghĩ anh sợ chắc?
- Đúng rồi, không sợ thì anh chả đưa lên hút tiếp còn gì?
Tôi bỏ đi trước vẻ mặt giận dỗi của em.
- Lên xe.
- Tưởng anh đi luôn rồi chứ.
- Thế có đi không, tôi đi trước bây giờ.
- Có chứ, ngu gì?
Tôi chở em về nhà, nhưng không phải về đến nhà, mà là đến trước ngõ. Tôi sợ mẹ em lại bắt gặp "cái thằng côn đồ đầu đường xó chợ" như tôi, như cái cách mà mẹ em từng chỉ thẳng mặt tôi để cảnh cáo. Mặc dù tôi với em chỉ là bạn...
- Em đi vô đi. Đứng đây lâu, không khéo mẹ em...
- Anh cũng về đi, về đến nhà nhắn tin cho em liền đấy.
Tôi về đến nhà, nhưng chưa mở điện thoại để nhắn cho em liền. Thả mình xuống giường, nằm nghĩ ngợi. Nghĩ về mấy lời mẹ em nói hôm trước với tôi. Thật ra những lời này tôi đã nghe nhiều, quen rồi nên tôi bỏ ngoài tai. Chỉ khác là lần này, người nói là mẹ của em. Chưa để tôi kịp nghĩ nhiều hơn, thông báo tin nhắn đã reo lên để cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Anh về chưa thế? Sao không thấy nhắn cho em?
Nhìn thấy dòng tin của em, nhưng tôi chưa bấm vội vào. Cuối cùng tôi nhắn lại chỉ vỏn vẹn một câu: "Từ ngày mai mình đừng gặp nhau nữa."
Tôi chặn tất cả các liên lạc với em và...
Và kết thúc.
-Ẩn danh-
47
30k bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ

BÌNH LUẬN - ĐẶT CÂU HỎI

Mới hơn Cũ hơn