Anh dừng xe, thoáng thấy bóng em ngồi đó từ hồi nào rồi. Bước vào quán, vừa kéo ghế ngồi anh vừa hỏi:

- Chia tay rồi, không biết em gọi anh ra làm gì?

- Em muốn trả lại cho anh vài thứ.

- Mỗi thế thôi à?

Em đặt món quà kỉ niệm hai đứa xuống, bảo:

- Đây, em trả lại nó cho anh.

Anh vội vàng gạt đi:

- Không cần đâu. Anh không phải loại người chia tay đòi quà đâu. Em cứ giữ lấy, không thì... vứt nó đi đâu đó cũng được. Vì đến giờ phút này nó cũng chỉ là vật tượng trưng vô nghĩa... cũng không xứng đáng được tồn tại.

- Giữ thì em thật không muốn, vứt lại càng không. Dù sao thì nó cũng là thứ anh tặng em, em cũng từng rất nâng niu nó.

- "Từng" thôi nhỉ. Dù sao nó cũng là quá khứ rồi. Em muốn anh giữ lại làm gì. Em cứ làm điều gì với nó mà em cho là thoải mái nhất đi.

- Theo em thì, trả lại anh là điều hợp lí nhất rồi.

- Em có trả về tay anh, cũng vậy thôi. Vứt đi. - anh dứt khoát.

Em thoáng bối rối, rồi chợt đứng dậy nói:

- Em về trước, em còn bận chút chuyện, còn nó... do anh quyết định đấy. Tạm biệt.

Em vội vàng rời đi. Còn anh chưa kịp phản ứng gì. Chỉ biết, khi nhìn lại thì bóng em đã khuất xa rồi. Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy đi về, bỏ lại món quà ở đó, bỏ lại thứ gọi là "kỉ niệm tình yêu" của đôi ta. Anh bỏ lại nó, cũng giống như cách mà em đã bỏ rơi anh vậy.

-Ẩn danh-

BÌNH LUẬN - ĐẶT CÂU HỎI

Mới hơn Cũ hơn